Những suy nghĩ không ăn nhập vào đâu trong đầu trước khi đi ngủ.

mình đã đi đúng đường chưa?

mọi thứ đang tiến triển quá tốt. một điều gì kinh khủng sẽ sắp đến? mình đã sẵng sàng chưa?

đây không phải là lúc để nghĩ ngơi, những đôi khi mình cũng thấy rất mỏi mệt và bắt đầu lơ đãng 1 số chuyện.

giàu để làm gì

giàu để làm chi?

như vậy đủ chưa?

vầy mà đủ gì?

Bao nhiêu là đủ?

làm ra tiền, rồi chúng nó lại in tiền, vậy làm làm gì? làm cái gì cho đúng đây?

Trách nhiệm người lãnh đạo ngày càng lớn. nếu mình đi sai đường thì sao?

Nếu bi giờ mất hết thì làm lại có đc không?

Bi giờ nghỉ không làm nữa thì 5 năm nữa sao?

Bi giờ làm hết ga luôn thì 5 năm nữa sao?

Bi giờ nữa làm nữa chơi thì 5 năm nữa sao?

Tại sao tính mình lại chả thích tranh giành giành giựt với ai?

câu nói của ông Scott cứ lẵng vãn trong đầu mấy bữa nay. Lúc ở Cabo dự hội nghị lãnh đạo ở eXp , Mình ngồi hàng đầu và thấy đc tất cả cái speaker lên nói ai cũng..toát mồ hôi, lo lắng.

Riêng có ông thần này…nhảy lên sân khấu không cần bất cứ tại liệu nào, và dường như Scott cÅ©ng không quan tâm đến việc ai nghÄ© gì về ông .

Một người thoáng nhìn thì có vẽ bất cần. Nhưng ông nói câu nào là thấm câu đó.

Scott nói bằng khí phách của một người từng trải. một người trải qua tất cả những thăng trầm trong cuộc sống:

“Các cậu có biết tại sao bài hát Hotel California Ä‘c trình diá»…n trên 1000 lần trên sau khấu mà ban nhạc không chán?” Scott hỏi

cả hội trường tĩnh lặng trông vài giây đợi ông trả lời.

“Vì lúc đó họ trình diá»…n không là vì bài hát nữa, mà là vì khán giả”

“Các cậu xem lại mình Ä‘i. các cậu trình diá»…n vì ai? các cậu làm 1 chút là than chán rồi ư? các cậu trình diá»…n vì mình, hay là vì khán giả? khán giả cá»§a các cậu là ai?” Scott nói thêm